Chúng ta đang sống trong một thế giới hậu hiện đại nơi mà bối cảnh sử dụng lăng kính hiện đại của khoa học, tâm lý học và những lí luận giao tiếp.
Trong khi lối suy nghĩ và hiểu biết của những phương pháp giáo dục Cơ Đốc hiện đại là bằng ngôn ngữ và phân tích thì Cơ Đốc Nhân hậu hiện đại đặc trưng dựa vào tính biểu tượng và hình ảnh. Thiếu vắng những phương pháp tốt như đọc, viết, tư duy, phân tích, làm rõ, giải thích, lý luận và suy nghĩ tịnh tiến dẫn đến tình trạng cách suy nghĩ và phản ứng của Cơ Đốc Nhân thất baị trước triết lý và văn hoá đương đại. Nếu một hội thánh rơi vào những dấu hiệu bên dưới thì dường như đang chứng tỏ rằng hội thánh đó đang thất bại, trở nên thế tục hoá.
- Dạy dỗ rằng Kinh Thánh không được soi dẫn và sai lầm. Đây là một vấn đề thần học quan trọng mà những người theo Thần Học Tự Do Cấp Tiến thường xuyên dạy dỗ. Kinh Thánh là Lời của Đức Chúa Trời (2 Tim 3:16) và là thước đo của lẽ thật và sự công bình. Nếu tuyên bố rằng Kinh Thánh không được soi dẫn là làm giảm Kinh Thánh xuống mức độ như những quyển sách khác là tác phẩm của con người. Khi thẩm quyền Lời Chúa bị đánh mất, thì triết lý của con người trườn lên. Thẩm quyền và sự soi dẫn của Kinh Thánh là cái neo kéo giữ Hội Thánh khỏi trôi vào sai trật.
- Dạy dỗ rằng có nhiều hơn một con đường dẫn đến sự cứu rỗi bên cạnh Chúa Jesus. Trong một thế giới của thuyết tương đối, thật sự không phổ biến khi tuyên bố rằng Chúa Jesus là con đường duy nhất để được cứu. Tuy nhiên, đây là điều mà Kinh Thánh nói. Giăng 14:6 “Đức Chúa Jêsus đáp: Ta là đường đi, chân lý và sự sống. Chẳng bởi Ta thì không ai được đến với Cha.”. Cũng vậy, Công vụ 4:12 nói rằng “Chẳng có sự cứu rỗi trong đấng nào khác, vì ở dưới trời chẳng có danh nào khác ban cho loài người, để chúng ta nhờ đó mà được cứu”. Không có con đường khác để được cứu. Tôn giáo con người không thể cứu và con người không thể được cứu nếu không qua Chúa Jesus.
- Mục sư dạy dỗ về đạo đức học thay vì sứ điệp trọng tâm vào Chúa Jesus. Giảng về đạo đức là sự rao giảng không tập chú vào thập tự giá của Đấng Christ. Giảng luận mà không tập trung vào thập tự giá, vào Lời Kinh Thánh thì không phải là giảng luận. Nó thật lãng phí thời gian. Mục đích của Hội Thánh không phải xây dựng đạo đức tốt nhưng xây dựng nền tảng vào Chúa Jesus. Chúa Jesus là tác giả và Đấng toàn hảo, là trung tâm, bắt đầu và cuối cùng của đức tin và sự rao giảng của chúng ta (Hê 12:2). Khi hội thánh tập chú đủ vào Chúa Jesus, bản chất tốt đẹp của Đấng Christ sẽ ở trong hội thánh.
- Giảng dạy về thuyết tương đối phản ánh trên chủ nghĩa đạo đức và chủ nghĩa nhân bản rằng không tồn tại một điều gì tuyệt đối đúng hoặc sai. Chúng ta thường nghe “không có gì là tuyệt đối đúng” hoặc “Nó sẽ đúng nếu nó đúng với bạn”, nó phụ thuộc vào văn hoá, xã hội, và đạo đức. Kinh Thánh nói cho chúng ta biết rằng có một lẽ thật tuyệt đối không phụ thuộc vào việc chúng ta nghĩ chúng đúng hay không. Xuất 20:1-7 là bảng 10 điều răng là đạo đức tuyệt đối. Kinh Thánh dạy chúng ta rằng có tuyệt đối đúng và sai dựa vào tiêu chuẩn Đức Chúa Trời ban cho chúng ta. Nếu không có lẽ thật tuyệt đối, không ai có thể nói rằng một điều nào đó là đúng hoặc sai. Chúa Jesus là chân lý tuyệt đối và mọi lời phán ra từ Ngài đều là chân lý tuyệt đối. Có một chân lý tuyệt đối không bao giờ thay đổi, dù trời đất có qua đi nhưng Lời Chúa hằng còn y nguyên (Mat 24:35)
- Chấp thuận tội lỗi như phong trào xã hội. Đồng tính luyến ái và sống thử trước hôn nhân đang được chấp nhận như điều bình thường trên toàn thế giới, và điều này là thách thức cho mọi hội thánh. Tuy tất cả các quốc gia trên thế giới ủng hộ, nó không được phép chấp nhận như việc bình thường trong hội thánh. Đồng tính, sống thử luôn là tội lỗi theo lời Kinh Thánh (1 Cor 6:9). Bất cứ điều gì Chúa gọi là tội lỗi thì nó luôn luôn là tội lỗi mặc dù xã hội chập thuận nó. Nhưng điều này không có nghĩa là chúng ta ghét những con người này. Cơ Đốc Nhân ghét tội lỗi nhưng yêu thương con người. Chúng ta cần cầu nguyện cho họ để nhận biết chân lý cứu rỗi.
- Tâm lý học trở nên một nguồn thẩm quyền trên bản chất con người. Tâm lý học có thể cho chúng ta cái nhìn bên trong của nhiều thứ, nhưng nếu bất cứ điều gì bên trong chúng ta đi ngược với Lời Chúa thì nó là sai trật. Kinh Thánh cho chúng ta biết con người là tội lỗi trong bản chất tự nhiên, ích kỷ, kiêu ngạo và cần đến công việc cứu rỗi của Đức Chúa Trời (Rô 3:9-19). Kinh Thánh nói cho chúng ta biết điều gì là đúng và điều gì sai liên quan đến hành vi, hành động và lời nói. Chúng ta phải chấp nhận thực tế rằng Đức Chúa Trời có thẩm quyền tuyệt đối trên con người thay vì những nhà tâm lý học. Kinh Thánh là sự hướng dẫn và thẩm quyền tuyệt đối vượt trên những lý thuyết tâm lý học.
- Giàu có thịnh vượng trở thành trung tâm của Phúc Âm. Vấn đề nhức nhối của hội thánh trong thời hiện đại là sự trỗi lên mạnh mẽ của chủ nghĩa vật chất. Con người hưởng thụ, trụy lạc và đánh giá lẫn nhau qua sự giàu có đời này. Nhiều hội thánh đã trở nên thế tục khi theo đuổi sự giàu có, thịnh vượng, chữa lành và xem chúng như là một khám phá mới cho một đời sống đức tin mạnh mẽ. Mỗi Cơ Đốc Nhân yêu mến Đức Chúa Trời cần phân biệt trái tim của phúc âm luôn là Chúa Jesus, Đấng lớn lao, giàu có vô hạn đời đời và công cuộc cứu rỗi của Ngài dành cho hội thánh (1 Cô-rinh-tô 15:1-4). Bất cứ ai rao giảng một Tin Lành nào khác Phúc Âm của Chúa Jesus và về Chúa Jesus, thì người ấy đáng bị a-na-them (rủa sả), bị định tội bởi chính Tin Lành (Ga-la-ti 1:9). Sự theo đuổi của hội thánh không bao giờ là sự giàu có, sức khỏe, thịnh vượng điều tạm bợ mà tất cả người ngoại hoang phí cả cuộc đời để theo đuổi. Đức Chúa Trời là Đấng Toàn Năng, Ngài vẫn thực hiện phép lạ nhưng phép lạ được thực hiện để củng cố Phúc Âm (làm vững đạo). Chúa Jesus luôn là sự theo đuổi, tìm kiếm duy nhất và cuối cùng của tất cả người yêu mến Ngài. “Nhìn xem Đức Chúa Giê-xu, là cuối cùng và cội rễ của đức tin” Hê-bơ-rơ 12:2.
- Âm nhạc giải trí định hình sự thờ phượng. Đã từ bao giờ hội thánh lạc mất định hướng như thuyền trôi mất lái giữa đại dương. Một trong những dấu hiệu rõ ràng nhất nhận ra một hội thánh đang trở nên thế tục hóa là hội thánh dùng âm nhạc giải trí định hình hội thánh. Hội thánh thờ phượng sự thờ phượng hơn là thờ phượng Đức Chúa Trời, Đấng của sự thờ phượng. Để rồi hội thánh trở nên dẫn dắt bởi chủ nghĩa cảm xúc, xem nhẹ giá trị cứu rỗi của Lời Đức Chúa Trời. Âm nhạc là một phần trong sự thờ phượng, nhưng sự thờ phượng không bao giờ là về âm nhạc. Hội Thánh nên chú tâm và nuôi mình bởi Lời Hằng Sống, là Lời Kinh Thánh thay vì theo đuổi âm nhạc thờ phượng cảm xúc. Lời Chúa phải luôn là nhu cầu sống duy nhất cho hội thánh như Chúa Jesus đã tuyên bố “Người ta sống không phải chỉ nhờ bánh, nhưng nhờ mọi lời phán ra từ miệng Đức Chúa Trời.” (Mat 4:4). Tất cả hội thánh Tân Ước là hội thánh theo đuổi việc rao giảng Lời Đức Chúa Trời cách thường xuyên, để hiểu được mục đích của Đức Chúa Trời. Bạn sẽ không bao giờ thấy một hội thánh Tân Ước nào theo đuổi âm nhạc và định hình hội thánh bằng ban thờ phượng.
Hội Thánh hãy giữ mình thánh sạch, không chỗ trách được cho đến ngày Chúa Jesus trở lại. Đừng để một thế thới thế tục ảnh hưởng vào hội thánh, nhưng hãy dùng sự thánh khiết của Đạo Đức Chúa Trời ảnh hưởng ra bên ngoài thế giới thế tục. Ánh sáng Phúc Âm sẽ được soi sáng và vinh hiển của Chúa sẽ được bày tỏ qua những hội thánh trung thành với Ngài.