Press ESC to close

Mục sư phải được nhận trợ cấp bao nhiêu?

Mục sư phải được trả bao nhiêu? Trợ cấp của mục sư là một câu hỏi mà chúng ta thường thấy.

Phân đoạn Kinh Thánh 1 Tim 5:17 là một trong 3 phân đoạn Kinh Thánh chính yếu nói về người làm mục sư được hỗ trợ như thế nào. Tôi nghĩ rằng sẽ tốt khi lấy cả 3 phân đoạn ra phân tích và sau đó rút ra vài bài học.

Tiền Công Xứng Đáng

Chúng ta hãy bắt đầu với Luca 10:1-7

Sau đó, Chúa chỉ định bảy mươi môn đồ khác và sai từng đôi một đi trước Ngài vào tất cả các thành và các nơi mà chính Ngài sẽ đi. Ngài phán với họ: “Mùa gặt thì thật trúng, nhưng thợ gặt thì ít. Vậy, hãy cầu xin Chúa mùa gặt sai nhiều thợ gặt vào mùa gặt của Ngài. Hãy đi! Nầy, Ta sai các con đi như chiên con giữa bầy muông sói. Đừng đem túi tiền, bao bị, giày dép, và đừng chào ai dọc đường. Nếu các con vào nhà nào, trước hết hãy nói: ‘Xin sự bình an ở với nhà nầy!’ Nếu nhà đó có người đáng hưởng bình an thì sự bình an của các con sẽ ở trên người đó; bằng không, sự bình an đó sẽ trở về với các con. Hãy ở lại nhà đó, ăn uống với họ, vì người làm công đáng được tiền lương mình. Đừng bỏ nhà nầy sang nhà khác

Bây giờ, tại lời tuyên bố ở phần cuối phân đoạn này, “người làm công xứng đáng nhận tiền công mình”, được Phao-lô trích dẫn trong 1 Tim 5:18 như là một phần trích dẫn Kinh Thánh. Đây là chỗ khác duy nhất lời tuyên bố này được chích dẫn. (Có vài chỗ được trích dẫn gần giống Ma-thi-ơ 10:10). Vì vậy, dường như Phao-lô đã có liên hệ đến những lời dạy của Chúa Jesus, qua vị bác sĩ của mình Luca, là một phần của Kinh Thánh.

Bây giờ tôi sẽ sẽ trở lại phần trích dẫn này sau khi tôi nói về 1 Tim 5:17. Nhưng điều đáng lưu ý là mặc dù thông thường theo cách chúng ta đọc Kinh Thánh, chúng ta chỉ đọc lướt qua câu này khi chúng ta đọc các sách Phúc Âm, nhưng Phao-lô đã không bỏ qua câu nói đó. Ông coi đó là một nguyên tắc áp dụng cho các trưởng lão trong hội thánh. “Người làm công xứng đáng nhận được tiền công mình.”

Không bịt miệng con bò

Bây giờ, chúng ta hãy đến 1 Cô-rinh-tô 9:6-14

Hay chỉ có tôi và Ba-na-ba là không có quyền được miễn làm việc kiếm sống sao? Có ai ăn lương nhà mà đi đánh giặc chăng? Có ai trồng vườn nho mà không ăn trái? Hay có ai chăn bầy súc vật mà không dùng sữa của chúng chăng? Tôi nói vậy, có phải là theo cách người đời không? Luật pháp cũng chẳng nói như thế sao? Vì luật Môi-se có chép: “Chớ khớp miệng con bò đang đạp lúa.” Có phải Đức Chúa Trời lo cho bò không? Hay vì chúng ta mà Ngài nói điều đó? Đúng là vì chúng ta mà có lời đó; vì người cày phải cày với hi vọng, người đập lúa phải đập lúa với hi vọng được chia phần. Nếu chúng tôi đã gieo những điều thiêng liêng giữa anh em, thì việc gặt được vật chất từ anh em là việc quá đáng sao? Nếu những người khác còn có quyền ấy trên anh em, huống chi là chúng tôi? Dù vậy, chúng tôi không dùng quyền nầy; nhưng chúng tôi cam chịu mọi sự, để không gây trở ngại cho Tin Lành của Đấng Christ. Anh em không biết rằng, ai lo việc đền thờ thì ăn của dâng trong đền thờ, còn ai lo việc bàn thờ thì có phần nơi bàn thờ sao? Cũng vậy, Chúa có truyền rằng ai rao giảng Tin Lành thì được nuôi sống bởi Tin Lành.

Bây giờ điều này thật tuyệt vời. Đây là câu tuyên bố thật mạnh mẽ, rằng những người mục sư may trại – là những mục sư phải làm những công việc khác để có thêm thu nhập để có thể tiếp tục làm mục sư – là một ngoại lệ, không phải là một quy định. Chúa Jesus phán rằng những người hứa nguyện chính họ trọn thời gian cho công tác Phúc Âm cần phải được phụ cấp theo cách trọn thời gian vì là người làm việc cho công tác Phúc Âm phải là điều bình thường. Đây là nguyên tắc đúng đắn theo Kinh Thánh. Thực tế, trong bản văn này, nó hơn cả nguyên tắc, nó là một mạng lệnh. Đức Chúa Trời truyền lệnh rằng những người rao giảng Phúc Âm phải nhận được phần của họ vì cớ Phúc Âm. Bây giờ chúng ta đến bản văn thứ hai.

“Những người hứa nguyện chính họ cho công tác Phúc Âm trọn thời gian cần phải được phụ cấp theo cách trọn thời gian vì là người làm việc cho công tác Phúc Âm, đây phải là điều bình thường.”

Phải được tôn trọng gấp đôi

Như vậy đầu tiên ở Lu-ca 10 đến 1 Cô-rinh-tô 9, và thứ ba đến 1 Ti-mô-thê 5:17 “Những vị trưởng lão điều hành công việc hội thánh cách tốt đẹp thì đáng được kính trọng gấp đôi, đặc biệt là những người làm việc vất vả trong chức vụ rao giảng và dạy đạo”. Bây giờ bạn nghĩ vì sao “kính trọng gấp đôi” ở đây chỉ về thù lao tài chánh (tôi nghĩ vậy)? Có hai lí do. Một là ngay phía trước câu này, Phao-lô đang nói về việc kính trọng những người goá bụa. Như vậy, “kính trọng những người goá bụa”, và bây giờ ông nói “kính trọng gấp đôi với những người trưởng lão”. “Hãy kính trọng các góa phụ, những người thật sự góa bụa” (1 Tim 5:3)

Sau đó cả bối cảnh của 1 Tim 5:3-16 nói về việc chăm lo tài chánh cho những người goá bụa. Đây chính là hình thức mà sự tôn trọng được nhắc đến. Ông đang nói về những người goá bụa là những người không có gia đình, đó là những người thật sự là những goá bụa. Họ không có gia đình để chăm sóc họ. Họ sẽ đi đến chỗ cơ cực nếu chúng ta không bước lên. Vì vậy, có lí do đúng đắn để nghĩ rằng Phao-lô muốn nói “Bây giờ, nếu đó là cách anh em kính trọng và chăm sóc tài chánh cho những người goá bụa, hãy làm như vậy, và thậm chí nhiều hơn – gấp đôi – cho những mục sư”.

Một lí do khác tôi nghĩ rằng câu 17 đang giải quyết về vấn đề phụ cấp cho mục sư vì câu tiếp theo bắt đầu với từ ‘vì’, có nghĩa là nó đưa ra lí do hoặc cơ sở cho việc phải trao sự kính trọng gấp đôi cho các mục sư. Và đây là điều Kinh Thánh nói “vì Kinh Thánh dạy rằng, ‘Ngươi chớ khớp miệng con bò trong khi nó đạp lúa,’ và ‘Người làm công đáng được tiền công mình.’” (1 Tim 5:18). Như vậy, đưa ra cơ sở cho điều ông quan tâm về việc phải trả lương cho những người mục sư với sự kính trọng gấp đôi như được đề cập trong Phục 25:4 và Lu-ca 10:7. Cả hai điều rõ ràng liên hệ đến nhu cầu thuộc thể của các mục sư.

Bây giờ, điều đó có thể nghĩa là các mục sư phải được trả chính xác gấp đôi so với các góa phụ từ trợ cấp của hội thánh (theo thứ tự dành cho các góa phụ mà Phao-lô đã nói đến trong các câu trước). Tôi nghi ngờ điều đó. Từ “kính trọng gấp đôi” trong câu 17 có lẽ không có ý nghĩa chính xác như vậy vì không có chỗ nào đề cập cụ thể đến khoản trợ cấp dành cho người góa bụa. Chúng tôi không biết các góa phụ được chăm sóc như thế nào; họ chỉ được chăm sóc. Nhu cầu của họ đã được đáp ứng. Họ phải được tôn trọng; họ phải được tôn trọng bằng cách đáp ứng nhu cầu của họ khi họ không có gia đình.

Tôi có thể nói 1 Tim 5:17 – “Những vị trưởng lão điều hành công việc hội thánh cách tốt đẹp thì đáng được kính trọng gấp đôi, đặc biệt là những người làm việc vất vả trong chức vụ rao giảng và dạy đạo” – dường như có nghĩa là “Phải chắc chắn ràng các trưởng lão phải được tôn trọng và được phụ cấp đủ để đáp ứng nhu cầu của họ, giống như những người goá bụa.”. Và thực tế rằng ông đã nói “đặc biệt là những người làm việc trong chức vụ rao giảng và dạy đạo” dường như ngụ ý từ ‘người làm công’ cho chính công việc của họ. Họ đã trao mình cho bầy chiên, và bầy chiên cũng cần quan tâm đến tài chánh của họ với một ý thức trách nhiệm gấp đôi mà họ cảm thấy mình có trách nhiệm với các goá phụ. Không phải những người trưởng lão có giá trị hơn những người goá bụa, nhưng mà cùng với giá trị của những cá nhân, có một giá trị to lớn về công tác Lời Chúa – làm việc trong chức vụ rao giảng và dạy đạo – điều mà cả sự sống của hội thánh dựa vào.

“Đừng mời một mục sư người mà chỉ cố gắng trở nên giàu có, và cũng đừng là một hội thánh luôn cố gắng giữ cho mục sư của mình luôn nghèo khổ.”

Nguyên tắc căn bản cho các hội thánh

Lời khuyên của tôi cho các hội thánh sẽ là nguyên tắc cơ bản về trợ cấp lương cho các mục sư sẽ giống như thế này: Hãy suy gẫm về sự tôn trọng mà hội thánh đặt trên công tác của Lời Đức Chúa Trời. Và cũng hãy cam kết nhấc lấy gánh nặng tài chánh của các mục sư để họ có thể trao mình một cách đầy trọn cho sự cầu nguyện và giảng Lời Chúa cho hội chúng.

Và nếu chúng ta cần phải bảo vệ chống lại lòng tham của các mục sư, thì câu trả lời cho mối lo ngại đó là hội thánh phải quan tâm đến phẩm chất người mục sư khi hội thánh đánh giá khả năng của người trưởng lão, mục sư đó có phù hợp với chức vụ ngay từ lúc ban đầu hay không. Bời vì 1 Tim 3:3 có nói rằng người giám mục phải “không được tham tiền bạc”. Hội thánh thậm chí đừng mời các mục sư mà dường như ông ấy muốn ở hội thánh vì tiền. Như vậy, tóm lại là như vầy: đừng gọi một mục sư người mà chỉ cố gắng trở nên giàu có, và cũng đừng là một hội thánh luôn cố gắng giữ cho mục sư của mình luôn nghèo khổ.

by John Piper from DesiringGod


Loading