
Bạn đã từng nghe những lời này, có lẽ chính bạn cũng từng nói: “Chúng tôi không đi đến hội thánh, chúng tôi là hội thánh.” Hoặc: “Tôi có mối quan hệ với Đức Chúa Trời; tôi không cần một tổ chức hay một tòa nhà nào.” Có người cho rằng việc đi nhà thờ là sản phẩm của con người, của nước Mỹ hiện đại. Họ nói: “Điều Đức Chúa Trời muốn là chúng ta kết nối với Ngài và với người khác. Tôi ‘làm hội thánh’ theo cách riêng—qua một bữa ăn, giữa thiên nhiên, khi phục vụ người khác—đó là hội thánh của tôi.”
Một số người tự nhận mình là Cơ Đốc nhân nhưng chưa bao giờ đi nhà thờ. Họ không chắc Kinh Thánh có dạy điều đó hay không. Họ có đúng không? Kinh Thánh có nói gì về việc đi đến hội thánh không? Hãy cùng khám phá bảy câu trả lời khác nhau cho câu hỏi này.
1. Đức Chúa Trời Đã Từ Lâu Truyền Dạy Dân Ngài Phải Nhóm Họp Hằng Tuần
Ý tưởng đi đến hội thánh bắt đầu từ đâu? Một số người cho rằng đó là sáng kiến của Constantine, mô hình kinh doanh Mỹ, người già, hay những mục sư cần công việc. Nhưng thật sự là ai nghĩ ra điều này?
Đây là lời Đức Chúa Trời phán:
“Con hãy truyền cho dân Y-sơ-ra-ên rằng: ‘Đây là những ngày lễ Đức Giê-hô-va đã ấn định mà các con phải công bố như các kỳ hội họp thánh. Mọi công việc được làm trong sáu ngày, nhưng thứ bảy là ngày sa-bát, một ngày nghỉ, là ngày hội họp thánh, các con không được làm một công việc nào cả; dù sinh sống ở đâu thì đó vẫn là ngày sa-bát dành cho Đức Giê-hô-va..” (Lê-vi Ký 23:2–3)
Việc nhóm lại không phải là ý tưởng của con người. Chính Đức Chúa Trời đã truyền cho dân Ngài nhóm lại mỗi tuần để thờ phượng Ngài cách thiên liêng.
2. Dân Sự Đức Chúa Trời Nhóm Họp Mỗi Tuần Để Ca Ngợi, Giảng Dạy, và Cầu Nguyện
Có người nói rằng “hội thánh” rất quan trọng, nhưng có thể bày tỏ bằng nhiều cách khác nhau. Kết nối với Đức Chúa Trời không nhất thiết phải thông qua một buổi nhóm chính thức—chỉ cần tìm cách phù hợp với mình.
Nhưng điều đó bỏ qua thực tế rằng chính Đức Chúa Trời đã định ra những hình thức thờ phượng cụ thể khi con dân Ngài nhóm lại như là một hội thánh.
Các Thi Thiên Hành Hương (Thi Thiên 120–134) được viết để chuẩn bị lòng dân sự khi thờ phượng tại Giê-ru-sa-lem. Thi Thiên 122 cho thấy họ đến một nơi cụ thể (câu 1), dâng lời ngợi khen và cảm tạ (câu 4), cầu nguyện (câu 6a), và nhận phước lành (câu 6–7). Những thực hành này tiếp tục trong các nhà hội.
“Làm hội thánh” không chỉ là tìm ra điều gì hợp với cảm xúc tâm linh cá nhân. Đức Chúa Trời muốn dùng các hình thức thờ phượng Ngài đã định để thay đổi cách chúng ta hiểu và đáp ứng nhu cầu tâm linh của mình.
3. Hội Thánh Đầu Tiên Đã Nhóm Họp Chung Với Nhau
Có người có thể nghĩ rằng, “Đó chỉ là trong Cựu Ước.” Nhưng không phải vậy. Những người Do Thái đầu tiên tin nhận Đấng Christ đã được đổi mới trong sự thờ phượng—chứ không phải bị loại bỏ.
Ngay khi hội thánh mới bắt đầu, họ “chuyên tâm học lời các sứ đồ, thông công, bẻ bánh và cầu nguyện.” (Công Vụ 2:42)
“Bẻ bánh và cầu nguyện” ở đây không chỉ là bạn bè tụ họp ăn uống vào dịp cuối tuần rồi cầu nguyện trước bữa ăn. Nó nói đến các buổi nhóm thờ phượng chính thức.
Khi Tin Lành lan rộng, các tín hữu bắt đầu tổ chức thành các hội thánh địa phương và tiếp tục các buổi nhóm thờ phượng theo như đã được thiết lập. Gia-cơ cảnh báo về cám dỗ “Giả sử có một người đeo nhẫn vàng, ăn mặc sang trọng vào buổi nhóm của anh em…” (Gia-cơ 2:1–4; so sánh Rô-ma 16:5; 1 Cô-rinh-tô 16:19; Cô-lô-se 4:15; Phi-lê-môn 2)
Sự mặc định ở đây là hội thánh nhóm lại thường xuyên—không chỉ là buổi tụ họp xã giao. Từ Hy Lạp được dịch là “buổi nhóm” thường có nghĩa là “nhà hội”; Gia-cơ nói về buổi nhóm thờ phượng chính thức. Các tín hữu đầu tiên cho chúng ta thấy: trở thành hội thánh có nghĩa là đi đến hội thánh.
4. Hội Thánh Đầu Tiên Có Những Thực Hành Thờ Phượng Cụ Thể
Các tín hữu có thể làm nhiều việc tốt khi gặp nhau, nhưng điều đó không có nghĩa họ là “hội thánh.” Khi Cơ Đốc nhân đi cắm trại, giúp đỡ người khó khăn, ăn chung một bữa, hoặc chia sẻ về Chúa bên ly cà phê—tất cả đều là điều tốt. Nhưng đó không phải là hội thánh.
Mẫu mực thờ phượng của hội thánh ban đầu gồm những điều chúng ta đã nhắc đến: giảng dạy Lời Chúa, ca ngợi, cầu nguyện, cảm tạ (Cô-lô-se 3:15–16), và thêm vào đó là Tiệc Thánh (1 Cô-rinh-tô 11:18–21).
5. Các Tín Hữu Nhóm Lại Vào Ngày Đầu Tuần
Hội thánh chọn Chúa nhật là ngày nhóm hiệp thánh bởi vì đó là ngày Chúa Giê-xu sống lại. Lu-ca ghi lại: “Vào ngày thứ nhất trong tuần, chúng tôi nhóm lại để bẻ bánh. Phao-lô giảng dạy họ…” (Công Vụ 20:7; so sánh 1 Cô-rinh-tô 16:1–2)
Dù không nằm trong Kinh Thánh, nhưng sách Didache, một tài liệu Cơ Đốc giáo rất sớm từ thế kỷ thứ nhất, có ghi rõ về sự nhóm lại của hội thánh: “Mỗi Ngày của Chúa, hãy nhóm lại, bẻ bánh, và dâng lời cảm tạ sau khi đã xưng tội, hầu cho tế lễ của anh em được trong sạch.”
Việc đi nhà thờ vào Chúa nhật không phải là sáng kiến hiện đại. Các tín hữu thời xưa không chỉ tụ họp và ‘thực hành sự sống’ bất kỳ ngày nào tùy ý. Họ cam kết nhóm lại vào mỗi Chúa nhật.
6. Mệnh Lệnh Về Việc Có Trưởng Lão Dẫn Dắt Và Giảng Dạy Thừa Nhận Có Sự Nhóm Họp
Ngày nay, chúng ta có thể dễ dàng kết nối với bạn bè qua điện thoại, nghe giảng từ những mục sư giỏi nhất thế giới, nghe hàng ngàn bài hát thờ phượng, thậm chí học thần học trực tuyến. Ta có thể tự xây dựng đời sống thuộc linh của mình.
Nhưng Kinh Thánh vẽ nên một bức tranh khác. Các tín hữu cần có trưởng lão (1 Ti-mô-thê 3:1), những người có trách nhiệm giúp hội thánh trưởng thành (1 Ti-mô-thê 3:14–15), và điều đó chủ yếu qua việc giảng dạy. Phao-lô nói với Ti-mô-thê: “Hãy truyền dạy các điều nầy. Đừng để ai khinh con vì con trẻ tuổi, nhưng phải nêu gương cho các tín hữu trong lời nói, cách ăn ở, tình yêu thương, đức tin, và sự trong sạch. Cho đến khi ta đến, hãy chuyên tâm đọc Kinh Thánh, khuyên bảo, và giảng dạy trước công chúng.” (1 Ti-mô-thê 4:11–13; so sánh Tít 2:1, 2:15; 2 Ti-mô-thê 4:1–2)
Đức Chúa Trời có thể chọn cách khác. Ngài có thể phán rằng mỗi các nhân Cơ Đốc Nhân hãy tự đọc Kinh Thánh, tìm một người cố vấn. Ngài thậm chí truyền dạy chúng ta kết bạn, cởi mở và trung thật với họ và cho họ thẩm quyền để nó về lẽ thật với chúng ta.
Nhưng Ngài biết chúng ta cần nhiều hơn là nguồn tài nguyên và cộng đồng mà chúng ta tuyển chọn. Ngài biết chúng ta cần những người lãnh đạo đủ tiêu chuẩn, được bổ nhiệm, có thẩm quyền, để chịu trách nhiệm về đời sống thuộc linh của chúng ta. Những người đó cần phải giảng dạy và hướng dẫn cuộc sống chúng ta. Không có gì có thể thay thế được điều này.
7. Cám Dỗ Bỏ Nhóm Đã Được Kinh Thánh Đề Cập
Với một số người, việc đi nhà thờ dường như quá khó khăn. Vài điều gì đó đã ngừng thói quen này (do chuyển nhà, con cái bận rộn với thể thao, công việc gia đình), hay cuộc sống quá bận rộn.
Thư Hê-bơ-rơ được viết cho những tín hữu đang tranh đấu trong sự chịu đựng. Một trong những cám dỗ lớn nhất họ đối diện là từ bỏ việc nhóm lại. Tác giả viết rằng điều đó không nên xảy ra: “Chúng ta hãy quan tâm khích lệ nhau về lòng yêu thương và các việc lành. Chớ bỏ sự nhóm lại như mấy kẻ quen làm…” (Hê-bơ-rơ 10:24–25)
Có phải ông chỉ đang nói đến việc họ hãy ngừng ăn tối với nhau hay đi dạo công viên không? Không! Cả chương này nói về sự thờ phượng công khai—các sinh tế, lễ dâng tại đền thờ, chức vụ của thầy tế lễ, và bước vào nơi chí thánh. Tất cả những điều đó được hoàn thành và làm trọn qua Chúa Giê-xu, vì vậy càng có lý do hơn để không bỏ qua việc nhóm lại.
Đức Chúa Trời biết rằng để chúng ta trung tín và kinh nghiệm trọn vẹn những gì Ngài dành cho chúng ta, chúng ta không thể bỏ qua việc đi nhà thờ.
Kết Luận
Chúng ta là hội thánh, nên chúng ta đi đến hội thánh. Từ “hội thánh” nghĩa là “sự nhóm hiệp.” Đức Chúa Trời đang và đã luôn nhóm hiệp dân Ngài từ mọi dân tộc, khắp thời đại. Nhưng Ngài không chỉ nhóm họ lại cách trừu tượng. Ngài nhóm họ lại mỗi tuần, trong không gian thật, với những hình thức thờ phượng cụ thể, tái lập giao ước, và giảng dạy bởi những người trưởng lão đủ tư cách—vì Ngài biết chúng ta cần điều đó.
Đức Chúa Trời đã định hội thánh là một trong những phần thiết yếu nhất trong đời sống của bạn với tư cách là một Cơ Đốc nhân. Nếu bạn muốn kinh nghiệm trọn vẹn những gì Ngài dành cho bạn—biết Ngài, vui hưởng Ngài, và tôn vinh Ngài—thì điều đó không thể thiếu sự cam kết sâu sắc và gắn bó với một hội thánh địa phương.
Vì vậy, đừng chỉ là hội thánh. Hãy đi đến hội thánh. Đây là ý tưởng của Ngài—kế hoạch, và món quà Ngài dành cho bạn.
by Caleb Davis from 9Marks
Caleb Davis serves as the lead pastor of True Life Church in Arvada, Colorado. He is the editor of BiblicalHelp.com and blogs at pastorcaleb.org
![]()