Lord’s Day

Ngày Của Chúa

Trong thế giới của những người theo Chúa Jesus có 2 khuynh hướng (1) Giữ ngày thứ Bảy (ngày Sa-bát, ngày nghỉ); (2) và giữ ngày thứ Nhất (The Lord’s Day) để làm ngày thờ phượng Chúa. Đa số ngày nay, đã giữ ngày Thứ Nhất trong tuần, gọi là ngày Sunday để làm ngày thờ phượng Thiên Chúa, thế thì có gì đáng nói?!!
Nhìn vào Thánh Kinh. Về Cựu Ước: Kinh Thánh luôn luôn nói đến ngày thứ Bảy – là ngày Sa-bát (là ngày nghỉ của Gia-vê Đức Chúa Trời) làm ngày Thánh để thờ phượng Ngài. Về Tân Ước: Ngay sau khi Chúa Jesus sống lại vào ngày Thứ Nhất của tuần lễ, bắt đầu các môn đệ nhóm lại, hoặc vô tình hay cố ý, tự nhiên trở nên ngày tôn vinh Chúa: (1) Vui mừng tôn vinh sự sống lại của Chúa; sau đó, các môn đồ thường nhóm lại cầu nguyện, tôn vinh Chúa vào đầu tuần, (2) cho đến Lễ Ngũ Tuần cũng nhằm vào ngày Thứ Nhất (là Ngày Thứ Tám), Đức Thánh Linh giáng xuống. Các môn đồ được đầy dẫy Đức Thánh Linh và rao truyền Tin Mừng. (3) Từ đó, các môn đồ Chúa cứ thường xuyên nhóm lại ngày Thứ Nhất gọi là Ngày của Chúa – the Lord’s Day (Mac 16:2; Luc. 24:1; Giăng 20:1). Vì là Ngày Vinh Quang Chiến Thắng sự chết – vì tất cả môn đồ lần lượt nhận thức rằng Jesus là Đấng Christ, chính là Chúa (Lord) tất cả, Đấng Cứu Rỗi nhân loại – là Chúa Chủ Tể như lời Ngài để lại – Chúa Cứu Thế Jesus là Đức Chúa Trời. Do đó, họ bắt đầu thờ phượng Chúa vào Ngày của Chúa (Lord’s Day) – là ngày thứ Nhất trong tuần lễ. (4) Phao-lô là người được Chúa gọi truyền giáo cho dân ngoại. Ông cũng là người tiên phong mở các hội thánh các nơi, và hội lại thờ phượng Chúa cũng luôn vào ngày Thứ Nhất (Lord’s Day) (Công 2: 31; 4: 2, 10, 33; 10:40; 13: 33-37; 17: 18; Rom. 10: 9; I Cor. 155: 4; 12:19; I Tes. 1:10).            .
– Nhìn vào Lịch Sử: Đến thời hậu các Sứ Đồ như Ignatius, có viết trong sách của ông: “Họ không còn là ngày Sa-bát, gọi là ngày của Chúa, mà là ngày Thứ Nhất (the Lord’s Day) dành cho Chúa”. Và trong sách, Didache (Ca. 120) (Sách Ý Chỉ Tín Lý) nói rõ ngày Lord’s Day là ngày Thứ Nhất, là ngày hội lại thờ phượng Chúa và học Lời Chúa; và Thánh Justin (Ca. 150) cũng xác định như vậy, ông gọi là ngày“Sunday.”
Từ “Sunday” (Ngày Mặt Trời) xuất từ lịch của người Hy-lạp. Họ theo tên của Thái Dương Hệ: mặt trời, mặt trăng và 5 hành tinh khác. Và người La-mã đã thu nhập niên lịch này. Do đó, khoảng đầu thế kỷ thứ 2nd , đạo Chúa dù bị bắt bớ dữ dội, nhưng bởi lòng tin vào Chúa Cứu Thế Jesus là Đấng mang sự sống cho họ. Do đó, Hội Thánh càng phát triển mạnh ở Bắc Phi (nơi Giáo Phụ Polycap làm Giám Mục) và trong thuộc địa La-mã, nên từ đó ngày The Lord’s Day trở thành ngày Sunday (Ca. 150 AD) theo lịch La-mã.
Cũng từ thế kỷ thứ 2nd, ngày thờ phượng Đức Chúa Trời, là ngày Sunday, là ngày Thứ Nhất trong tuần lễ được đa số lưu truyền cho đến ngày nay. Tóm lại, là con dân Chúa niềm tin chính vào: (1) Thánh Kinh là điều tiên quyết; (2) lời dạy cũng như sự sắp đặt của các sứ đồ, (3) và truyền thống của Hội Thánh Đầu Tiên. Cả 3 điều trên không thể ngược với Thánh Kinh là đủ! Thật ra, ngày nào cũng là ngày của Chúa (Lord’s Day). Dành một ngày để thờ phượng Đức Chúa Trời không thể thiếu. Như thế, dù là thế nào, phải có một ngày thống nhất chung dành riêng để Thờ Phượng Chúa. Có thế Đức Chúa Trời sẽ vui lòng (không nhất thiết là Thứ Bảy (Sa-bát) hoặc Chúa Nhật (Sunday). Không phải giữ ngày đúng ngày là mang đến sự cứu rỗi – mà là bởi huyết tha tội của Chúa. Nếu thật sự tôn thờ Chúa Jesus Christ là Chúa là Cha muôn loài.

Loading

0 0 đánh giá
Chấm Điểm Mức Độ Chính Xác Từ Vựng Này
Theo dõi
Thông báo của
0 Góp Ý Từ Vựng
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả góp ý
0
Rất thích suy nghĩ của bạn, hãy góp ý từ vựng.x