Thờ Thần Tượng
Tiếng Hyl. eidolo, latreia, from eidolon “image” and “latreia” (workship). Nói đến sự tôn thờ hình tượng, tà thần ngoài ĐCT. Trong Kinh Cựu Ước, Đức Chúa Trời nghiêm cấm sự tôn thờ này. Trong bản 10 Điều Răn, điều thứ 2 dạy: “Ngươi chớ đúc tượng mà thờ.” Điều này cho biết rằng là xưa nay, con người thờ các thần, kể cả tôn thờ ĐCT, người ta “đúc tượng” để thờ (Idols – Image). Nói rõ hơn, KT ghi lại, từ khi Sết ra đời, “người ta bắt đầu cầu khẩn ĐCT” (Sáng 4: 26). Từ “cầu khẩn” (לִקְרֹ֖א) (lig-rò), không có nghĩa đơn thuần là kêu cầu, khi nào cần đến, mà cũng có nghĩa là “tôn thờ”. Có một từ khác, cũng mang tính cách này, trong thời Nô-ê, đó là từ lập nên “bàn dâng tế” (altar) מִזְבֵּ֖חַ (mí-bê-ah), rồi sau đó, họ “dâng của lễ” מִנְחָ֖ה (min-hàh). Hình thức này là “tôn thờ” hay “thờ phượng” ĐCT. Nhưng, trong KT không nói rõ cách thờ phượng ĐCT, nào khác có “đúc hình, tạc tượng”. Đến thời, Ab-ram vẫn thế, cũng không nói rõ, chỉ nói Ab-ram lập “bàn thờ”. Tức là bàn dâng tế cho Đức Gia-vê. Tuy nhiên, đến khi Gia-cốp, đi làm công cho ông Li-ban. Trước khi cả gia đình trốn đi, Ra-chên, vợ Gia-cốp, trộm các “pho tượng” mà cha mình thờ ở trong nhà. Để ý La-ban rất quan trọng các tượng đó, đến nỗi phải rượt theo lấy lại, tìm cho được “ai ăn cắp”, và hễ “ai ăn cắp” sẽ bị giết trước mặt họ (Sáng 31). Câu hỏi đặt ra: Các tượng này là tượng của ai? Ông La-ban đang thờ ai, nếu không phải là thờ ĐCT?.. Chúng ta biết La-ban là con của Na-cô và Na-cô và Ab-ram là hai anh em ruột, con của Tha-rê (đúng ra là Te-rah), mà Tha-rê, là người đã dẫn họ ra khỏi xứ U-rơ, đến Cha-ran và sống ở đó cho đến khi Đức Gia-vê Chúa Trời gọi Ab-ram bỏ nhà ra đi. Và tất cả họ là dòng dõi của “Sết”. Như vậy, phải chăng ông La-ban đang thờ ĐCT qua các pho tượng đó? Cũng nhắc lại, thủa xưa ấy “người ta hay đúc tượng để thờ”. Họ đúc bất cứ thần nào, trong bất cứ hình thức nào, bằng gỗ, đá, đất v.v… mà họ có thể, và ngay cả đúc tượng “Ông Trời” để thờ, dù rằng không biết Ông Trời như thế nào, họ chỉ tưởng tượng ra mà thôi! Lịch sử cho thấy, dân Ai-cập thờ 3 thần lớn: Thần Amun-Ra (Đấng Vô Hình – Ông Trời, Thần của các Thần, Thần Mặt Trời của họ), Thần Mut (Thần Mẫu, Mẹ Tất Cả), và Osiric (Thần Vua Sự Sống). Vùng Trung Đông, dân Ca-na-an, gọi là Thần Baah (Ba-anh). Và họ thờ cúng qua con Bò Vàng (hay Rắn Hỗ, Mèo, hay Sư Tử Cái), vì thế, mà dân It-ra-ên đã một lần đúc “bò vàng thờ ĐCT” bởi A-rôn (Xuất 32), và còn nhiều hình thức khác ở trong xứ Ca-na-an. Ngay cả sau 1,500 năm, người Hy-lạp cũng đúc tượng để “thờ thần không biết” (Công vụ 17). Và chính vì cách “đúc tượng để thờ đó, không đẹp lòng ĐCT.”
Cho nên lần đầu tiên, ĐCT ban bản 10 Điều Răn, cũng là lần đầu tiên Dân Tuyển của ĐCT biết cách thờ Ngài cách đúng nhất, “không đúc tượng mà thờ,” vì Ngài là Đấng Cao Cả, Thánh Khiết, Vô Hình con người không thể thấy bằng mắt trần, biết đâu mà đúc. “Không đúc tượng” mà thờ chính là hình thức “tinh khiết nhất” trong sự tôn thờ; “cao siêu” nhất trong triết học, và “đẹp nhất” trong tâm hồn.
Suốt Kinh CƯ, Ngài lập đi lập lại nhiều lần về tội thờ hình tượng của các thần của dân Ít-ra-ên qua các sách Tiên Tri, Ngài cho đó là tội “dâm loạn,” (Vì khi thờ các thần, đều có tập tục “dâm loạn”) và chính về tội này mà toàn dân Ít-ra-ên, phải bị phạt bị chia đôi đất nước và bắt làm phu tù cho dân Ba-by-lôn gần 400 năm (930- 444 BC), (Xuất. 20:4-5; Ê-sai 28-35; 45:20-21; Giê 17-23; Ê-xê 20-23;), và càng răn cấm nghiêm trọng hơn trong Kinh Tân Ước (Math. 6:24; Eph. 5:5; Col. 3:5). .
Câu hỏi được đặt ra, Tại sao không được thờ ‘thần tượng”?
Câu trả lời, phải trở về sự dạy dỗ chính yếu của Thánh Kinh và trong ý thức thần học sâu nhiệm. Xin trả lời vắn-tắt:
1. Đức Chúa Trời là Đấng Tối Cao, Đáng Tôn Thờ.Kinh Thánh lập đi nhiều lần dạy bảo dân Ít-ra-ên, ĐCT chỉ có một không hai, ngoài Ngài không ai khác xứng đáng tôn thờ. Và Ngài cũng không cho phép thờ một thần nào khác. ĐCT là Đấng kỵ tà, đấng ghen tương. Nếu một ai thờ một thần nào khác, tức là họ muốn đặt “thần nào đó” ngang bằng với Chúa. Thế là một tội lớn, không thể tha. ĐCT là Đấng có một không hai. Đáng tôn thờ, không một thần khác. .
2. Khinh Thường Giá Trị Con Người. KT dạy rất rõ con người, Con Người là linh vật thọ tạo “kém ĐCT một chút.”“Ngài làm cho con người kém hơn Đức Chúa Trời một chút. Ban cho con người vinh quang và tôn trọng. Ngài khiến con người cai trị trên các vật do tay Ngài …(Thi 8:5-6). Chỗ khác trong TK, cho biết Con Người cũng là “thần.” Điều này có nghĩa là, các thần cũng là vật thọ tạo kém hơn con người… dưới con người. Con người là sinh vật “tối linh”, hơn tất cả các tạo vật khác. Con người chỉ “Kém hơn ĐCT một chút” nhưng “cao hơn các tạo vật khác” trong cõi trần gian. Và con người chỉ được phép tôn thờ một mình ĐCT mà thôi. Nếu con người tôn thờ một ai khác, vô tình con người đã hạ thấp chính mình. Vô hình chung con người đã khinh lờn quyền sáng tạo thứ tự mà Ngài đã sắp đặt từ ban đầu.
- Đảo Ngược Trật Tự Đạo Đức. ĐCT tạo Con Người để tôn thờ Ngài và là sáng danh Ngài. Con Người tạo các tượng/thần bằng gỗ, đá, vật liệu vô tri, rồi đem thờ…Thế có nghịch lí không? Ở đời, định luật đã đặt sẳn, Con thờ Cha, con người làm ngược lại, tôn thờ các tượng thần gỗ, đá, chính tay người là ra.
Ba điều trên, đủ để chúng ta hiểu tại sao ĐCT không muốn loài người thờ tượng thần nào khác ngoài Ngài.
Tới thời Tân Ước, Lời Chúa Giê-su dạy cao siêu hơn một bậc, thần tượng không còn như trên: Tôn cao các vua chúa, những anh hùng lịch sử lên làm thần thánh. Xem trọng những idols tài năng của các môn thể thao, nghệ thuât, âm nhạc. Say đắm tửu sắc, dâm dục. Mê tham tiền bạc… Nhất là sự tham mê tiền bạc, Chúa Giê-su đã đem ra so sánh với Ngài, vì Chúa biết trước thế giới hầu đến, sự giàu có, tiền bạc là sức mạnh, sẽ đem con người xa cách Chúa mà rơi vào chỗ gian ác, khốn khổ và hủy diệt nên Chúa phán dạy, “Các ngươi không thể thờ làm tôi ĐCT, lại làm tôi Ma-môn nữa” (Ma-thi-ơ 6:24). Nói tóm lại, bất cứ điều gì chúng ta đặt trong đời này hơn Chúa, trước Chúa đều được kể là tôn thờ thần tượng… (Ma-thi-ơ 6:33). Xem thêm Adultery).