Harnack, Adolf (1851 – 1930). Là thần học gia, sử gia người Đức. Con của một học giả Giáo Hội Luther. Ông được trưởng dưỡng tốt trong gia đình và được học ở Darpat, Leipzig rồi làm việc ở Leipzig, Giessun và Marburg trước khi đến Berlin 1891. Sự khôn ngoan và kiến thức của ông đã được khen ngợi trong xã hội trước Thế Chiến I. Tuy nhiên, sau Thế Chiến I, ông xa lánh nhiều người bởi vì gia nhập Đảng Cộng Hoà Weimar. Ông bị nhiều người chỉ trích nhất là người học trò nổi tiếng của ông là Karl Barth. Sách của ông để lại bao gồm giải kinh Tân Ước, Hệ Thống Thần học và lịch sử của thời Thượng Cổ (thời giáo phụ). Nhiều sách đã được dịch sang Anh Ngữ như là: History of Dogmar (1894 – 1899, 7 volums), The Mission Expansion in the First Three Centuries (1904 – 1905, 2 vols.). The Constitution and Law of the Church in the First Two Centuries (1910). Luke the Physician (1907). The Sayings of Jesus (1908); The Acts of the Apostles (1909), and The Date and the Acts and of the Synoptic Gospel (1911). Điểm son mà ông để lại cho nền văn học Thánh Kinh là (1) Đưa văn hóa Thánh Kinh hội nhập với văn học đời trong lúc thần đạo tự do tách rời niềm tin. (2) Giá trị của văn hóa phúc âm (gospel) từ Chúa Cứu Thế Jesus đã có thể thay đổi và chiếm ưu thế so với đời bởi đức tin, qua sách “What is Christianity” (Cứu Chúa Giáo Là Gì?), và (3) Ngôi Nước Đức Chúa Trời qua chân dung Chúa Cứu Thế Jesus là năng lực để tiến lên một bước “Công Bình Cao Hơn” qua luật yêu thương của Chúa và sự thờ phượng độc lập của cá nhân.