Flacius, Matthius (1520 – 1575). Là một thiên đạo gia thuộc giáo hội Lutheran. Ông sinh ở đảo Adriatic thuộc xứ Istria. Ông học ở Đại Học Venice (1536 – 1539) và sau đó ở các Đại Học Basel, Tubingen và Wittenberg. Trong khi học ở đây, ông trở về theo tín lí Tin Lành, và trở thành một giáo sư chuyên dạy tiếng Heb-rơ (1544), Triết Học Aristotle và Thánh Kinh. Về sau, ông thành lập học viện cho Giáo Hội Lutheran bảo thủ. Là một người thông minh và hùng biện giỏi. Ông bành trướng giáo lí dung hòa với Công Giáo La-mã, mệnh danh là “true Lutheran” (người Luther thật). Về sau, ông bị giải nhiệm vì sự liên tục tranh biện của ông (1561). Sách của ông nổi bậc là Claris (Giải Kinh), Magdeburg Centuries (Lịch Sử Hội Thánh), dài đến 13 quyển lớn, trong thời gian dài đến năm 1308. Đặc biệt trong sách này đã lên án Giáo Hoàng của Giáo Hội Công Giáo La-mã tượng trưng cho thế lực của Sa-tan trên thế giới và sách cuối cùng là Annals Ecclesiastia (1588 – 1607).