Sự Vĩnh Cửu, Đời Đời
Tiếng Hy-lạp: aionion (ages), La-tin: aeternus. Nói đến thời gian vô biên vô tận của cái thiên nhiên. Tính chất tuyệt đối của không gian và thời gian trong Đức Chúa Trời. Trong niềm tin của Cứu Chúa Giáo chỉ có Đức Chúa Trời là Đấng Chủ Tể Cõi Vĩnh Cửu (Ê-sai, Khải-huyền). Từ này dùng rộng rãi trong thiên đạo học và triết học, nói đến bản năng tự nhiên của Đấng Cao Cả. Đức Chúa Trời hoàn toàn không có bắt đầu và cũng không có tận cùng. Từ ngữ khởi dùng và phổ thông từ thời các triết gia Hy-lạp như Plato, Aristotle đến thế kỷ 18th – Thời Bừng Sáng (Enligh-tenment) được nhắc lại, rồi đến đầu thế kỷ 20th, các triết gia hiện sinh bàn sâu rộng vào tính chất tuyệt đối của thời gian, Đấng Sáng Tạo và tạo vật. Tlh. – Eternal (Cõi Vĩnh Cửu, Đời Đời). Đặc biệt từ này xuất hiện trong Thánh Kinh Tân Ước hơn 78 lần. Nói đến sự vĩnh cửu, đời đời, bất diệt của Nước Trời và chỉ những gì tốt lành trong Đức Chúa Trời. – Eternal Death (Sự Chết Vĩnh Viễn, Đời Đời). Nói đến sự chết – sự cuối cùng và cách biệt của một tội nhân với Đức Chúa Trời, tương tự có từ Eternal Destiny, Eternal Life. – Eternal Genera-tion (Dòng Dỏi Vĩnh Cửu, Sự Truyền Sinh Vĩnh Cửu). Là từ do Giáo Phụ Origen qua sách của ông để lại. Ý nói đến sự tương quan liên hệ giữa Đức Chúa Trời Ba Ngôi – Đức Chúa Trời là Cha và Đức Chúa Jesus là Con, tức là “Chức Vị Con” (sonship) của Chúa Jesus được “Vĩnh Cửu Sinh Ra” từ Đức Chúa Cha. Thật ra, từ này đã để lại nhiều sự tranh luận niềm tin trong thế kỷ thứ 3rd– 4th về sự “làm con” của Chúa Jesus. Sau đó, các giáo phụ phải họp lại khẳng định trong các Giáo Nghị Nicene 325, và Constatinople 385. – Eternal Life (Đời Sống Vĩnh Cửu, Đời Sống Đời Đời). Tiếng Hy-lạp: zoe aionion, La-tin: vita aeterna. Nói đến sự sống vĩnh viễn sau sự chết cho bất cứ ai tiếp nhận Chúa Cứu Thế Giê-su. Vấn đề đặt ra là sự sống bắt đầu lúc nào. Trong niềm tin Cứu Chúa Giáo, với sự dạy dỗ của Thánh Kinh sự sống Vĩnh Cửu bắt đầu ngay khi một người tin nhận Chúa Jesus là Đức Chúa Trời nhập thế làm người để chết thế tội cho chính mình. Người ấy sẽ được sạch tội, tái sinh và trở nên Con Ngài – sự chết thể xác là một khúc quanh chuyển tiếp để đi đến sự sống đời đời, khi đến tòa phán xét. Sách Phúc Âm Giăng và Thư Giăng đã lập đi lập lại hơn 143 lần về sự sống này (zoe) và 78 lần đời đời, vĩnh cửu (everlasting, forever) (Giăng 3:16, 36; 3:3). – Eternal Punishment (Sự Hình Phạt Vĩnh Viễn). Ngược lại với niềm tin trên là không tiếp nhận Chúa Cứu Thế Giê-su sẽ bị đoán phạt trong hoả ngục đời đời. Sách Khải Huyền 21, khẳng định đây là sự chết thứ 2, sau đó là sự phán xét cuối cùng (Mat. 25:46). – Eternal Redemption (Sự Cứu Chuộc Vĩnh Cửu – Sự Cứu Chuộc Đời Đời). Muốn đến Sự Sống Đời Đời mỗi người phải qua Sự Cứu Chuộc – Sự Cứu Chuộc hay là Sự Chuộc Tội là do sự hy sinh chết thế của Chúa Cứu Thế Giê-su đã chết thay cho tội nhân – đã trả giá chuộc tội cho chúng ta trước mặt Đức Chúa Trời – Đức Chúa Trời là Quan Án Tối Cao Công Bình. Chúng ta là tội nhân, Chúa Jesus là Con Sinh Tế. Sa- tan không có dự phần vào trong công việc này. Sa-tan cũng là – Bảo Đảm Sự Cứu Rỗi (Salvation Security) hay là Không Mất Sự Cứu Rỗi (Never lost salvation). Giáo Lí Thiên Đạo Học Thời Cải Cách (Reform) tin rằng niềm tin chân thật vào Chúa Cứu Thế Jesus sẽ Bảo Đảm Sự Cứu Rỗi. Tức là cho dù một tội nhân có phạm tội thế nào thì sẽ không bao giờ mất Sự Cứu Rỗi vì trong sự quan phòng của Đức Chúa Trời là: (1) Đức Chúa Trời đã tiên liệu, biết trước về người tin Chúa như thế nào, (2) người đã được tái sinh thật (Giăng 3), (3) Đức Thánh Linh đã Ấn Chứng, một khi đã Ấn Chứng thì không xoá được (Eph. 1:13-14; Giăng 8:16-17). (4) Đức Thánh Linh đã và sẽ Cáo Trách, ngăn cản những ai tiếp tục phạm tội hoặc từ chối đức tin (Giăng 16:8-11; I Giăng 2:1-6; 3:8-10). (5) Nếu có mất, thì người đó quả thật là chưa được tái sinh (Giăng 3:3), và chưa hề được gọi là Con Đức Chúa Trời (Giăng 1:12, Rom. 8:16) mà đã chưa được cứu, thì đâu có thể nói là mất sự cứu rỗi. Vả lại, sự cứu rỗi là do ân điển Chúa ban, loài người chúng ta không đủ tư cách hay khả năng để nói (minh định) ai được ai mất sự cứu rỗi – chỉ có Đức Chúa Trời là Đấng thấy rõ và ban cho mà thôi (Giê 17:9-10; Thi 62:12; Khải 2:23).