Sự Kêu Gọi, Tiếng Thiên Triệu
Là từ Thánh Kinh để nói lên tiếng mời gọi, triệu hồi một ai của Đức Chúa Trời đến nhận trách vụ mà Ngài giao phó cho. Tiếng Hy-lạp kalein (to call), tiếng La-tin vocatio (vocation). Đây là sự kêu gọi thánh để làm những việc thánh cho Chúa. Trong Cựu Ước, Đức Chúa Trời gọi Abraham, Môi-se, Ê-li, Ê-sai, Giê-rê-mi, và nhiều tiên tri khác. Trong Tân Ước, Chúa Giê-su cũng đã kêu gọi 12 môn đồ và Phao-lô. Sau đó, Chúa Thánh Linh tiếp tục tiếng gọi này đến các Con Dân Chúa để sai họ đi ra rao giảng và lãnh đạo hội thánh của Ngài.
Ngày nay, sự kêu gọi này luôn luôn dựa trên 3 điểm: (1) Người thấy có nhu cầu cần rao giảng sự cứu rỗi, vì nhiều người hư mất chung quanh, (2) Chúa Thánh Linh thúc dục mạnh mẽ đi ra rao giảng, làm việc Chúa, và (3) Sự quyết tâm của chính đương sự để nhận tiếng gọi, “Thưa Chúa có con đây, xin hãy sai con” (E-sai 6).
Sau đó, được công nhận qua việc cử hành lễ đặt tay của các vị mục sư lãnh đạo đã được thụ phong trước, như Hội Thánh đầu tiên đã thực hiện qua sự dạy dỗ của các sứ đồ (xem Math. 4:21; Rom. 1:1; Công 13:3; Gal. 5:13; I Tim. 6:12). Ngoài ra, sự kêu gọi cũng được hiểu rộng rãi trong các hội thánh là sự kêu gọi để trở nên Con Dân Chúa, phục vụ Chúa trong các mục vụ hội thánh, và làm công dân Nước Trời (Rom. 9:23-26; I Cor. 1:26; 7:22). Người Công Giáo gọi là tiếng thiên triệu với lễ truyền chức sứ đồ. Tlh. Calling, Special (Tiếng Gọi Đặc Biệt). Từ dùng để chỉ một ai được sự kêu gọi của Chúa để phục vụ Ngài trong một trách nhiệm đặc biệt nào đó. Có thể là việc trường kỳ lâu dài trọn đời, có thể là việc ngắn hạn. Ý chung, sự kêu gọi đặc biệt để dành cho việc đặc biệt lớn lao (phi thường) như là tiếng gọi làm tiên tri, làm vua, làm người giải phóng, và làm Đấng Cứu Rỗi trong Cựu Ước…