חַטָּ֣את (hat-tat) Tội, Tội Lỗi, Có Tội
Từ tội lỗi được chép đầu tiên trong KT ở Sáng Thế 4:7, “Nếu ngươi làm lành, há chẳng ngước mặt lên sao? Còn như chẳng làm lành, thì tội lỗi rình đợi trước cửa, thèm ngươi lắm; nhưng ngươi phải quản trị nó,” là khi Ca-in định giết A-bên. Tuy nhiên, câu chuyện nổi bậc được kể là việc tạo nên tội lỗi hay là “cái bắt đầu của tội lỗi” là việc không vâng lời Chúa dạy của OB A-dam và Ê-va. Đó là việc “ăn trái cấm” trong vườn Eden. Tại sao việc “ăn trái cấm” là nguyên nhân để tội lỗi tràn vào thế gian? .
Vấn đề “ăn trái cấm” nhìn kỹ, không là nguyên nhân của “tội lỗi”, mà là “hậu quả” của tội lỗi. Cái nguyên nhân sâu xa, là sự “Không Vâng Lời Chúa,” Vì Chúa đã căn dặn rõ, “Các con được phép ăn tất cả các cây trái trong vườn, nhưng cây biết “Thiện Ác” thì đừng ăn, vì khi ăn chắc chắn chết.” (Sáng 3:12). Cũng như không phải “cái chết” Abên, do Ca-in, mà là sự “không nghe lời khuyến cáo của Chúa.” Đọc lại Sáng Thế Ký 4:7. .
Hình ảnh “trái cấm” nhất thiết phải có, để thách thức con người có một giá trị cho trách nhiệm sống còn của con người. Nhớ kỷ, ĐCT không chỉ đặt cây “Thiện Ác” mà thôi, vì còn có cây “Sự Sống” nữa. Nếu OB Adam, ăn trái cây “Sự Sống” thì thách thức giá trị cuộc sống khác đi… không ai biết rõ chắc sẽ như thế nào?.. nhưng chắc chắn “không chết” và “đau khổ” mà còn thấy phước hạnh là khác, vì ĐCT cho phép ăn. .
Hành động “ăn” là “không vâng lời Chúa”, nên kết quả là “sự chết”, và trong sự chết, có “sự đau khổ” tức là sự khốn khổ cho con người. Như vậy, những hành động tạo đau thương khốn khó, khổ đau, là kết quả của lỗi lầm của OB A-dam. Tóm lại, ý thức thần học học, rằng: tội lỗi đã làm thay đổi cuộc sống, bản chất, định mệnh con người… có làm gì đi nữa không thay đổi được “sự chết” và “hoả ngục” là kết quả cuối cùng của loài người.
Trên căn bản của lời dạy Thánh Kinh sau này, những ai không theo đúng “10 Điều Răn” là có tội. Ngày nay, có nhiều định nghĩa về tội lỗi. Sau đây là các chiều kích của tội lỗi: (1) Bất vâng phục lời Đức Chúa Trời; (2) Trật mục đích của Đức Chúa Trời; (3) Vi phạm các điều răn Chúa phán dạy; (4) Xâm phạm tự do của người khác; (5) Làm xáo trộn trật tự xã hội. Ba điều đầu từ Kinh Thánh (Sáng 3, 4; Xuất 20:1-11; Phục 34:6). Hai điều sau, trong đời sống xã hội (Xuất 20:12-16; Sáng:1-20; Lêv.1-7, Dân 1-29). Đến thời Tân Ước, nói đến hậu quả của tội lỗi được xác định: (1) “Vì tiền công của tội lỗi là sự chết…” (Rom 3:23). (2) “Vì mọi người đều đã phạm tội, thiếu mất sự vinh hiển…” (Rom 6:23), (3) “Theo như đã định mỗi người phải chết một lần rồi chịu phán xét…” (Heb. 9:27). (4) Tất cả đều phải hầu trước tòa án trắng để chịu Chúa phán xét (Khải 20:11-15). Tội lỗi là điều mà loài người cho dù mạnh sức đến cỡ nào cũng không thể tránh được, lí do dễ hiểu, là sức mạnh, ý chí, khôn ngoan của con người không đủ khả năng để phân biệt “thiện và ác” trong cuộc sống, do dó: (1) Tâm tính con người sau khi trái lời Chúa rồi, “lòng họ là xấu luôn” (Sáng 6:1), (2) Cuộc đời sống trong vòng sinh, lão, bệnh, tử. Nhưng “tử” chưa phải là “hết,” mà là khởi đầu của một giai đoạn mới khác hơn, (3) vì “chẳng ai làm điều lành, dẫu một người cũng không” (Thi 14:1-3; 53:3b; Rom 3:10-15). Do đó, hậu quả của tội lỗi là sự chết hình phạt đời đời.
Tuy nhiên, Đức Chúa Trời có 1 phương pháp duy nhất để đem con người về lại với Ngài: (1) Được tha tội, (2) Được tái sinh, (3) Được nhận làm con, (4) Được nên thánh và (5) Được tôn vinh hiển trong ngày cuối cùng, nếu một người chịu tiếp nhận Chúa Jesus là Chúa Cứu Thế của riêng mình và thờ kính Đức Chúa Trời là Cha chúng ta.