Sự Thanh Tẩy
Tiếng La-tin Puri-ficatio nói đến việc làm sạch sẽ. Trong Kinh Thánh Cựu Ước, theo luật của Môi-se, là sự thanh tẩy qua nhiều nghi lễ trước khi thầy tế vào nơi thánh phục vụ trong đền thờ, và cũng cho dân sự trước khi dâng tế cho Chúa. Chúa dùng nhiều cách để thanh tẩy như: Đốt của lễ; Biệt riêng ra, Phân tách con dân Chúa (Lê-vi Ký). Dùng nước rữa (Dân Số Ký, Thi 51) (Xuất 20-32; Lev. 11:44tt, 19; Dân 8: 7; 19: 9, 17). Trong sách tiên tri Ê-sai, và Ma-la-chi, ĐCT dùng lữa để “thanh tẩy” con dân Ngài. Nói chung, Lễ này tượng trưng cho sự phục hưng đời sống trong cộng đồng dân Chúa và tái tạo sự tương giao với Đức Chúa Trời. Thời Tân Ước, Giăng Báp-tít, là người được ghi nhận đã đưa Lễ Báp tem thành nghi lễ chính thức cho việc thanh tẩy, để “ăn năn tội”. Đây là Lễ Thanh Tẩy được giữ lại cách đơn giản; ngoài ra còn có sự/lễ rửa chân. (Luc. 2; Math. 3; Giăng 13). Chính Chúa Giê-su đã giữ nghi lễ thanh tẩy này mà còn giới thiệu và thực hành nó cho các môn đệ mình. Ngày nay, trong các giáo hội, Lễ Thanh Tẩy chỉ còn do ảnh hưởng qua việc Lễ Báp-tem, cầu nguyện và kiêng ăn. Có một vài GH còn thực hành Lễ Rữa Chân.