Giáo Lí Độc Nhất Thần
Từ Hy-lạp Mono (only one), theos (God). Tin tưởng vào Đức Chúa Trời độc nhất, có một không hai, theo Thánh Kinh Cựu-ước đã dạy (Ê-sai 6:9b-41; Xuất 20:1-3). Từ ngày xa xưa, các nước Trung Đông, khi Abram còn ở đất U-rơ, họ thờ đa thần (polytheism), và Đức Chúa Trời là một thần của họ. Tuy nhiên, chỉ có trong dòng tộc Sết đến Noe và đến Abram chỉ thờ một Đức Chúa Trời duy nhất là Đấng sáng tạo nên vũ trụ và muôn loài vạn vật. Và Đức Chúa Trời đó đã kêu gọi Abram ra khỏi xứ Charan để thành hình một dân tộc chỉ biết thờ một Đức Chúa Trời là Đấng Chân Thần (Sang 12-22); cho nên Thánh Kinh Cựu-ước, nhắc đi nhắc lại cho dân Israel về Đức Chúa Trời chỉ có một – và Đấng cao cả trên trên tất cả các thần. Do đó, chỉ có dân Israel mới có sự hiểu biết rõ nhất, và sâu sắc nhất về Đức Chúa Trời (Xuất 20:1-2; Giô-sue 24:15; Ê-sai 2:8,20; Giê 10:5,10). Nguyên trọn Cựu-ước diễn tả tất cả về Đức Chúa Trời và các sinh hoạt của Ngài với nhân thế. Quan trọng nhất là Đức Chúa Trời đã tỏ cho loài người biết về chính Ngài sẽ nhập thế nhập thể làm người qua Chúa Cứu Thế Jesus. Do sự hy sinh, chết đền tội thay cho loài người, nên loài người được Sự Cứu Rỗi bởi đức tin.
Kinh Tân-ước đã ghi những sự ứng nghiệm lời Thánh Kinh Cựu-ước đã tiên tri – Đức Chúa Trời là Đức Chúa Trời yêu thương. Kinh Tân-ước lập lại niềm tin Đức Chúa Trời chỉ có một (I Tim. 2:5; Mac 12:28 tt; I Cor. 8:4; Công 17:22tt; II Cor. 13:14).