ט֑וֹב (tôwb) Tốt, Thiện
Đây là từ của Thánh Kinh và triết học. Từ “good” trong Thánh Kinh, trong sách đầu tiên Sáng Thế Ký, ở ngay đoạn 1 đã ghi lại 7 chữ “good” ט֑וֹב (tôwb), từ này các dịch giả TK Việt Nam đã dịch nhiều từ khác nhau (tốt/ tốt đẹp/ tốt lành/ thiện). Trong phạm trù này, chú ý đến nghĩa về luân lí đạo đức mà thôi. Trong môn học theology (thiên đạo) không có môn “Theology of Good”, hay là “Problem of Good”, chỉ có bình luận “Problem of Evil”. Vì không có vấn đề của “good” mà chi có vấn đề của “bad” và “evil.” Thật ra, cái good (tốt) thì con người có thể định dạng trên “lợi ích” cho con người. Bất cứ gì có lợi, đều là “tốt” còn cái “thiện” thì con người hiểu biết quá giới hạn, ngay cả trong triết học nói đến “chân, thiện, mỹ” nghe cao siêu lắm, nhưng cũng chỉ là một số ý tưởng tương đối, thô sơ, cũng không diễn tả hết. Nói cách khác nó vẫn còn trong mơ hồ của lí trí. Vì từ “thiện” chỉ có ở ngoài khả năng của con người. .
Trở lại TK dạy, để ý cho kỷ, suốt trong 6 ngày “sang tạo”, ĐCT chỉ có sáng tạo những gì “good” (tốt/thiện). Ngay sau khi sáng tạo, Ngài cũng phán: “Hãy sinh sản thêm nhiều và làm cho tràn đầy trên đất, Hãy quản trị đất và các loài trên đất…” Như thế, cái kỳ vọng của ĐCT sẽ có hằng hà sa số những điều “tốt” khác sẽ sinh ra, thêm lên, do con người tiếp tục làm nên. Nhưng không như ý Chúa muốn. Con người đi ngược. Để diễn tả thực tế, cau hỏi đặt ra: Tại sao con người không tìm thấy quả đất tròn ở thế kỷ thứ nhất (1st AD), để mãi đến thế kỷ 16th. Tại sao con người không chế computer với bộ nhớ vĩ đại vào thế kỷ thứ nhất, mãi đến thế kỷ 20th. Phải chăng, có một cái gì trục trặc trong đời sống, mà lôi kéo con người chậm lại…
Đến đoạn 2:9, từ “evil” (xấu/gian ác) xuất hiện, con người chọn cái xấu. Con người vì bất tuân lời Chúa, không đi đúng con đường Chúa muốn… Từ “tội lỗi”, nguyên thuỷ là “mất hướng đi” hay là “mất mục đích” và mục đích đó là “sự vinh hiển của ĐCT”. Đó là điều “TỐT NHẤT” và TRỌN VẸN”. Từ “THIỆN” chính là từ TRỌN VẸN trong Ý CỦA CHÚA. Vì chúng ta đã “mất mục đích,” cho đời sống, chúng ta chỉ thấy “good” trong cái tương đối, và sẽ không bao giờ hiểu đến cái “good” (thiện) cao hơn; do đó, chúng ta dễ chấp nhận “thuyết tương đối”. .
Sâu xa hơn, trong Thánh Kinh từ good/thiện (tột đỉnh), chỉ khi nào học đến bản chất Đức Chúa Trời, Đấng “Tối Cao, Thánh Thiện, Trọn Lành, Toàn Hảo”. Chính vì điều đó, vua Đa-vít chỉ biết diễn tả qua sự “nhơn từ Ngài” qua đoạn kinh văn Thi Thiên 136, “Hãy cảm tạ Đức Giê-hô-va, vì Ngài là thiện, sự nhân từ Ngài còn đến đời đời”(Thi 136:1). Chính Ngài là Thiện, cũng như Chính Ngài là Thánh, tương tự chúng ta chẳng bao giờ hiểu hết ý nghĩa “Tình Yêu Thương,” nên Sứ Đồ Giăng đã định nghĩa cho chúng ta, “Đức Chúa Trời Là Tình Yêu Thương” (I Giăng 5:9). Xem thêm Evil. Glory, Eternal Life.