Sự Công Chính của Đức Chúa Trời
Bản tính tự nhiên của Đức Chúa Trời là sự Công Chính. Khó mà diễn tả cho cùng. ĐCT cai trị thế gian trong sự công chính, nhưng trong tình yêu cao cả của Ngài. Vì công chính nên phải hình phạt tội lỗi. Nhưng nếu hình phạt tội lỗi thì không một ai được sống. Nhưng vì quá yêu loài người nên chính Ngài phải chết thay. Trong hoàn cảnh này, chỉ có một mình Ngài mới đủ tiêu chuẩn để chết thay tội mà thôi. Chúng ta loài người, ai cũng có tội, nên không ai có thể chết thay cho ai được. Cho nên, mới nghe thì có vẻ mâu thuẩn. Nhưng sự thật là thế. Ý thức này tương xứng với cụm từ “ĐCT là tình yêu thương tuyệt đối.” Bởi sự yêu thương mà Đức Chúa Trời đã chết thay cho nhân loại, nhưng không phạm đến sự công chính của Ngài. Sự công chính này đã biểu lộ trên 3 chiều kích: (1) Luật Thiên Nhiên: Những luật trong thiên nhiên cả luật vật lí của càn khôn (2) Luật Lương Tâm: Bao gồm tất cả các luật luân lý đạo đức của lương tâm con người qua luật “nhân quả” (cause & affect), và luât ấy, cũng thể hiện một phần cụ thể qua luật pháp của xã hội. (3) Luật Ý Chúa: Luật Chọn Lựa theo Ý Ngài để can thiệp vào hoàn cảnh cấp thiết của cá nhân. Đức Chúa Trời quyết định hành động theo ý muốn tự quyết từ tâm của Ngài qua phép lạ… Nhưng phép lạ lớn nhất là Sự Chết Tha Tội để Cứu Rỗi, biến tội nhân trở nên con cái Ngài. Hiểu rõ điều này phải qua tiến trình kinh nghiệm lịch sử của Dân Do Thái như Kinh Thánh Cựu Ước đã chép (Sáng 3:15; 12:1-3; Xuất 3; Ê-sai 5:16; 9:5,6; Thi. 7:11). Rồi đến Tân Ước: Đức Chúa Trời ban sự công chính Ngài qua sự chết thế của Con Ngài – Jesus Christ – là Đấng Công Chính (Math. 1:18-23; Giăng 3:16; 36; Rom. 1:17, 3:21-31; Heb. 6:1tt). Tóm lại, và cao cả hơn hết, là bởi sự công chính của Ngài mà chính Ngài phải chết thế “làm của lễ” (atonement) chuộc tội cho nhân loại, để chúng ta xứng đáng trước sự thánh khiết của Ngài.